Hiển thị các bài đăng có nhãn 50 Bài Văn Mẫu Chọn Lọc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn 50 Bài Văn Mẫu Chọn Lọc. Hiển thị tất cả bài đăng
Em nhận được một món quà bất ngờ nhân ngày sinh nhật hoặc ngày lễ, ngày Tết. Hãy kể lại sự việc đó. Văn mẫu hay dành cho học sinh giỏi lớp 8.

Em nhận được một món quà bất ngờ nhân ngày sinh nhật hoặc ngày lễ, ngày Tết. Hãy kể lại sự việc đó. Văn mẫu hay dành cho học sinh giỏi lớp 8.


Nhanh thật! Mới hôm nào mẹ tổ chức sinh nhật lần thứ 13 cho em mà quay đi quay lại, ngày mai là em tròn 14 tuổi. Thỉnh thoảng ngắm bóng mình trong gương, em thấy có nhiều thay đổi. Chẳng lẽ cái anh chàng cao lêu nghêu, chân tay khẳng khiu, mặt lấm tấm trứng cá và trên mép loáng thoáng hàng lông tơ xanh xanh kia là mình đấy ư? Buồn cười thật đấy! 

Mẹ bão năm nay thế nào bố cũng về. Chà! Bố mà về thì vui biết mấy! Bố còn hứa là nếu em đạt danh hiệu “Học sinh xuất sắc”, bố sẽ thưởng cho chiếc xe đạp leo núi, chiếc xe mà em đã ao ước bấy lâu. Từ hồi lên lớp Sáu, em vẫn đi nhờ xe của bạn Toàn cùng phố. Hai đứa thay nhau đạp chiếc xe cà tàng nay tuột xích, mai long ốc, vừa đạp vừa kêu cọt cà cọt kẹt. 

Sinh nhật lần này lại đúng vào chủ nhật. Sáng nay, mẹ dậy sớm lắm. Dọn dẹp xong xuôi, mẹ xách giỏ đi chợ. Nhà em cách chợ Ngọc Hà chỉ hơn trăm mét. Lối vào chợ là hai dãy bán hoa tươi với rất nhiều loài hoa rực rỡ. Biết em thích hoa hồng, mẹ mua mười bốn bông hồng nhung đỏ thắm. Cắm trong chiếc bình thủy tinh trắng muốt, màu đỏ của hoa càng thêm nổi bật. 

Em nhờ bạn Tú kê dọn bàn ghế và sắp xếp bàn tiệc. Chiếc bàn ăn bằng nhựa được phủ tấm khăn trắng trông sang trọng hẳn lên. Bình 

hoa đặt giữa, đĩa bánh kẹo, đĩa trái cây, hơn chục chai nước ngọt... đầy đủ cả. Chiếc bánh kem có hình chú gấu nâu thắt chiếc nơ trắng (vì em tên là Hùng) và dòng chữ Chúc mừng sinh nhật cũng đã sẵn sàng trong tủ lạnh. Mẹ kiểm tra mọi việc, thấy đâu vào đấy nên rất hài lòng. Gần 11 giờ, mẹ giục em thay quần áo mới và chải đầu cho gọn ghẻ. 

Thỉnh thoảng, em lại chạy ra trước cửa, ngóng đợi bố về. Bố em là kĩ sư của nhà máy thủy điện Hòa Bình. Năm ngoái sinh nhật em, bố bận không về được nhưng có gửi thiệp chúc mừng và hứa năm sau nhất định thu xếp về dự. 

Các bạn đã đến đầy đủ. Tiếng nói tiếng cười ồn ào, tíu tít, rộn rã căn nhà nhỏ. Em mời các bạn vào nhà. Bạn nào cũng đẹp, cũng tươi, đáng yêu vô cùng! Phút chốc, bàn tiệc đã kín chỗ. Chiếc bánh kem được mẹ bưng ra. Nến đã thắp sáng. Nhân vật chính là em nói lời khai mạc. Các bạn tặng hoa, tặng quà cùng những lời chúc tụng hồn nhiên, tinh nghịch. Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên cùng tiếng vỗ tay nhịp nhàng. Em thổi tắt nến, rồi cắt bánh mời các bạn. Không khí thật là vui! 

Tuy vậy, em vẫn sốt ruột mong bố. Linh tính mách bảo em là bố sẽ về nhưng sao mãi bố không về? Muộn mất rồi bố ơi! Giá mà bố có mặt lúc này thì hạnh phúc của con thật là trọn vẹn. Em đưa mắt nhìn ra cửa, mong một hồi chuông. 

Mấy phút sau, quả là tiếng chuông reo liên tục. Đúng rồi! Đúng là cách nhấn chuông quen thuộc của bố. Em chạy ào ra mở cửa. Trước mắt em, gương mặt bố rạng rỡ, tay bố dắt chiếc xe đạp leo núi mà em đã tưởng tượng ra nhiều lần trong mơ. Giọng nói trầm ấm của bố cất lên: “Bố chào con! Chúc con một sinh nhật vui vẻ!" Em cảm động thốt lên: “Ôi bố!” rồi cứ đứng sững giữa cửa. Mẹ cười bảo: “Thế Hùng định không cho bố vào nhà à?" Mọi người cười ầm khiến em xấu hổ đỏ mặt. 

Bữa tiệc vui gấp bội bởi sự có mặt của bố em. Bố chúc em học giỏi hơn, chăm ngoan hơn rồi trịnh trọng trao cho em món quà đặc biệt chiếc xe đạp leo núi để tưởng thưởng cho sự phấn đấu thực hiện lời hứa danh dự với bố trong suốt năm học vừa qua. Mấy bạn xuýt xoa khen chiếc xe “Đẹp cực!” Quả là không sao nói hết niềm sung sướng của em lúc đó. 

Tiệc tan, các bạn đã về hết chỉ còn lại mấy người thân. Bố ân cần hỏi han chuyện học tập của em và khuyên em hãy cố gắng hơn nữa, quan tâm hơn nữa đến gia đình trong lúc bố vắng nhà. Em hứa với bố là sẽ làm theo lời bố dặn. Trong thâm tâm, em thấy mình đã lớn, phải sống sao cho xứng đáng với niềm tin yêu của mọi người. Thật hạnh phúc khi được sống giữa tình yêu thương của gia đình, bè bạn.

Thuyết minh về cấu tạo, công dụng và cách báo quản chiếc phích nước (bình thủy). Bài văn mẫu thuyết minh hay lớp 8.

Thuyết minh về cấu tạo, công dụng và cách báo quản chiếc phích nước (bình thủy). Bài văn mẫu thuyết minh hay lớp 8.


Dù giàu, dù nghèo thì mỗi gia đình cũng có một cái phích (bình thủy) để dựng nước nóng. Phích nước là đồ vật quen thuộc, rất tiện dụng cho cuộc sống hàng ngày.

Phích có nhiều loại và nhiều kích cỡ khác nhau. Loại nhỏ chứa được khoảng nửa lít, loại lớn chứa được hai lít rưỡi. Các thương hiệu được nhiều người ưa dùng là phích Rạng Đông của Việt Nam hay phích Trung Quốc, vừa tốt vừa bền, giá cả lại hợp lí.

Vỏ phích gồm quai xách, nắp, thân và đáy, thường được làm bằng nhôm, nhựa hoặc sắt tráng men, in hoa hay hình chim, hình thủ rất đẹp. Nút phích bằng loại gỗ xốp nhẹ (li-e), bọc vải mỏng màu trắng hoặc được làm bằng chất dẻo; quai xách bằng nhôm hoặc nhựa.

Bộ phận quan trọng nhất là ruột phích. Ruột phích được cấu tạo bằng hai lớp thủy tinh mỏng cách nhau một khoảng chân không. Lòng phích tráng bạc. Đáy phích có van hút khí và núm thủy ngân. Phích tốt có thể giữ được nước nóng một ngày.

Hôm đi siêu thị Miền Đông để mua chiếc phích biếu ông nội, ba dẫn em đi theo. Trên kệ, hàng trăm chiếc phích được trưng bày trông rất đẹp mắt. Ba hướng dẫn em cách chọn. Mở nắp phích ra, nhìn từ trên miệng phích xuống dưới đáy, lớp bạc tráng phải đều. Điểm màu sẫm ở chỗ van hút khí càng nhỏ càng tốt. Áp miệng phích vào tai, nghe tiếng kêu o o o đều đều. Ba em cẩn thận tháo đáy phích ra để xem núm thủy ngân còn nguyên vẹn hay không.

Ba hướng dẫn em cách sử dụng phích lần đầu. Phích mới mua về, không được rót nước sôi ngay mà chỉ rót nước nóng khoảng 50 đến 60 độ, để khoảng nửa tiếng rồi đổ nước đó đi, rót nước sôi vào. Làm như vậy phích sẽ không bị vỡ.

Mỗi sáng, mẹ em để nước còn lại ra, tráng qua một lượt cho sạch cặn đọng trong lòng phích, rồi mới rót nước sôi vào và vận nắp thật chặt. VÌ biết cách sử dụng và giữ gìn cẩn thận nên chiếc phích nhà em sau mấy năm vẫn tốt. Ba em đóng chiếc thùng gỗ nhỏ, cao khoảng vài tấc để đựng phích. Ba còn dặn mọi người rất kĩ là phải đặt phích xa tầm tay trẻ nhỏ để tránh nguy hiểm.

Giữa bao nhiêu đồ dùng khác, chiếc phích là vật dụng không thể thiếu trong cuộc Sống của mỗi gia đình.


Hãy kể lại một lần mắc lỗi mà em rất ân hận. Bài văn hay dành cho học sinh lớp 8.

Hãy kể lại một lần mắc lỗi mà em rất ân hận. Bài văn hay dành cho học sinh lớp 8. 
Hãy kể lại một lần mắc lỗi mà em rất ân hận. Bài văn hay dành cho học sinh lớp 8.

Trong cuộc đời của mỗi con người không ai lại không có nhiều kỉ niệm vui và cả những kỉ niệm buồn, đối với em cũng vậy. Trong số những kỉ niệm của mình, em nhớ nhất là lần em bị viêm phổi cấp phải đi bệnh viện cấp cứu làm em phải nghỉ học mất một tuần làm cha mẹ phải lo lắng vất vả. Chuyện là thế này: 

ở Sài Gòn làm gì có mùa đông, nhưng vào những ngày gần Nô-en khi trời dịu lại se se lạnh. Nô-en năm ấy trời lạnh hơn bình thường. Buổi sáng ngủ dậy nhà đóng kín cửa không lạnh lắm nên em chỉ phong phanh một chiếc sơ mi đến trường. Trên đường đi thấy lành lạnh nhưng lỡ rồi lại sợ muộn giờ học nên em không quay về lấy áo lạnh nữa. Bước vào lớp em thấy bạn bè ai cũng cuộn mình trong chiếc áo ấm mà vẫn cứ xuýt xoa, chỉ riêng mình em mặc áo sơ mi. Mọi người ố lên thán phục: “Tâm giỏi quá! Cậu không lạnh à?” Được lời như cởi tấm lòng, mặc dù lạnh nhưng em vẫn làm cứng: “Trời này mà lạnh gì, tớ thấy bình thường!” Để chứng tỏ bản lĩnh anh hùng của mình giờ ra chơi em đứng ở cửa gió lùa, nơi mọi người né vì sợ lạnh. Em còn gọi một bạn trong lớp: “Nam ơi! Ra đây đứng mát lắm”. 

Bạn bè nhìn em thán phục, được thể em càng đứng lâu dù trong người cảm thấy ớn lạnh. 

Ngày hôm ấy đi học về, em thấy oải oải khó chịu, đến tối em sốt cao li bì, không biết trời đất gì nữa cả, bang đêm ba mẹ em phải đưa em đi bệnh viện cấp cứu. Cả nhà hốt hoảng lo lắng. Bác sĩ kết luận em bị viêm phổi cấp phải nằm viện và tiêm kháng sinh liều cao. Những ngày em nằm viện, mẹ phải nghỉ công việc ở cơ quan túc trực bên em, ba em phải thường xuyên vào ra đưa cơm nước, ba mẹ gầy xọp hẳn đi. Những đêm thức dậy thấy mẹ ngồi cạnh khuôn mặt mệt mỏi xanh xao, đôi mắt thâm quầng, sâu trũng mà em thấy thương mẹ quá chừng! Ân hận quá chừng! 

“Mẹ ơi! Tất cả là tại con, tại cái tính ngông nghênh của con mà làm cho ba mẹ phải khổ”. 

Em đã khóc nức nở Mẹ vỗ về an ủi: “Chuyện đã lỡ rồi! Con đừng bận tâm nữa, gắng nhanh khỏe để ra viện là mẹ mừng rồi" . 

Bạn bè trong lớp đến thăm rất đông, cả cô giáo chủ nhiệm nữa. Em thật ngượng sợ mọi người nhắc chuyện cũ, nhưng chẳng thấy ai nhắc đến cả. Bạn bè còn chia nhau chép bài hộ em. Nam sún còn bảo em rằng: 

“Nhanh lên Tâm ơi! Cậu phải ra khỏi đây thôi, bốn bức tường này sao dể thương bằng lớp mình được. Vắng cậu lấy ai bày trò với tớ đây”. 

Cả bọn cười ồ! Em thấy sống mũi mình cay cay! Chúng nó đáng yêu quá. 

Một tuần sau em ra viện, trời vẫn còn se lạnh, bây giờ thì em không dám chủ quan nữa, em mặc ngay áo ấm để giữ sức khỏe. Một tuần nằm viện là cái giá đắt để em rút ra bài học cho mình. 

Các bạn thân mến! Các bạn đã biết kỉ niệm buồn của mình rồi chứ, đừng ai dại dột như mình nữa các bạn nhé! 

Giới thiệu cái bàn học của em. Tổng hợp bài văn hay lớp 8.


Trong các đồ vật gia đình, từ cái lọ hoa đến chiếc tivi, vật nào đối với em cũng thân thiết và có nhiều kỉ niệm, nhưng em thích nhất và gắn bó nhất với chiếc bàn học nhỏ xinh của mình. 
Giới thiệu cái bàn học của em. Tổng hợp bài văn hay lớp 8. 

Gia đình em ở thành phố nên rất chật hẹp, có được góc học tập riêng là điều không phải dễ. Thông thường cả nhà cũng ngồi làm việc ở chiếc bàn trong phòng khách, đồng thời cũng là phòng ăn và nơi để xe máy vào buổi tối. Đầu năm em học lớp 8, ba em làm thêm cái gác gỗ cơi nới cho căn nhà được rộng hơn. Thế là em có được một cơ ngơi riêng cho mình và “người bạn trung thành” tên gọi mà em đặt cho chiếc bàn của mình bắt đầu xuất hiện và gắn bó với em từ đó. 

Người bạn trung thành của em thật xinh xắn chiều ngang chỉ độ 0,5m chiều dài khá hơn 0,8m và chiều cao 0,6m rất phù hợp với chiều cao khiêm tốn của chủ nhân nó chỉ có 1,2m. Chiếc bàn được làm bằng gỗ xoan đào khá chắc chắn, có màu nâu nhạt thơm phức mùi gỗ, trên mặt bàn có những đường vân lượn sóng hình bầu dục. Mặc dù bé nhưng người bạn trung thành của em vẫn rất thuận tiện. Có tới ba ngăn kéo hẳn hoi có thể để em dựng sách vở và đồ dùng học tập. Trước đây toàn bộ sách vở của em phải chất thành một chồng, giờ đây em phân chia ra ở hai ngăn kéo anh em (vì có ngăn trên và ngăn dưới) một ngăn em để sách, một ngăn em để tập ghi và vở làm bài tập. Ngăn thứ ba ở phía tay phải không sâu bằng nhưng lại rộng hơn rất nhiều, em để bút mực, thước kê và một vài đồ dùng học tập khác. Chiếc đồng hồ báo thức hình quả quýt em để nó ở dưới chân của chiếc đèn bàn để nó luôn nhắc nhớ em học bài và thức dậy đúng giờ. 

Từ khi có chiếc bản mới, ngồi học  cảm thấy dễ chịu hơn, tập trung hơn, tính bừa bộn của em cũng giảm đi rất nhiều. Em thích Sắp 

đặt cho cơ ngơi của mình được sạch sẽ ngay ngắn mới ngồi vào, em đặt bàn tay trên mặt bàn nhẵn cảm giác thật mát mẽ, dễ chịu. Mẹ đặn em để giữ cho mặt bàn được bóng lâu không nên để những đồ vật quá nóng lên mặt bàn, tránh dùng những đồ vật nhọn cứng, sắc cạnh để lên mặt bàn sẽ làm cho bàn bị trầy xước. Ba mua cho em tấm kính trong để lên trên vừa bảo vệ được mặt bàn lại vừa tha hồ trang trí. Em chọn hình một con gà trống to với cái mào đỏ chót, cái đuôi cong vút đang vươn cổ gáy dõng dạc để vào ngay chính giữa vì em cầm tính con gà mà. 

Chiếc bàn gắn bó với em khuya sớm và sẽ còn đi theo em suốt cả quãng đời học sinh. Chiếc bàn là người bạn trung thành yêu mến của em. 
Bài Văn Em Đã Từng Được Bạn Bè Người Thân Tặng Hay Cho Một Con Vật. Hãy Viết Bài Văn Tả Lại Con Vật Đó Và Nêu Cảm Nghĩ Của Em.

Bài Văn Em Đã Từng Được Bạn Bè Người Thân Tặng Hay Cho Một Con Vật. Hãy Viết Bài Văn Tả Lại Con Vật Đó Và Nêu Cảm Nghĩ Của Em.


“Meo, meo, meo”, hôm nào cũng vậy, cứ khi em ngồi vào bàn học bài là chú Miu lại đến nằm dụi đầu vào chân em. Đó là chú mèo mà bà ngoại em đã tặng hồi em tròn tám tuổi.

Ngày bà ngoại cho, con mèo chỉ bằng chai nước khoáng nhỏ. Nay nó đã to bằng cái chai Cô-ca đại rồi. Toàn thân chú được bao phủ một màu vàng, điểm thêm vài vệt trắng làm cho chiếc áo của chú lại càng thêm đẹp. Cái đầu của chú to hơn quả bóng ten-nít một chút. Đôi mắt tròn như hai hòn bi ve và sáng như đèn pha. Cái mũi phơn phớt hồng, lúc nào cũng ươn ướt. Cái tai của chú mới thính làm sao! Mọi tiếng động nhỏ, chú đều phát hiện ra. Cái tai và cái mũi chính là ra-đa của chú để phát hiện những tên chuột lấu lỉnh hay phá hoại, ăn trộm thóc gạo của người. Cổ Miu được quàng một chiếc khăn màu trắng đục. Bốn cái chân không cao lắm so với thân hình chú nhưng lại chạy rất nhanh. Dưới bàn chân là một lớp thịt dày, mịn, màu hồng nhạt. Bà em bảo những miếng thịt đó giúp Miu di chuyển nhẹ nhàng, không gây một tiếng động nhỏ, làm cho nhiều chú chuột không ngờ. Những chiếc vuốt của chú rất nhọn và sắc. Đã có lần, những chiếc vuốt đó đã để lại đầu vết trên tay em khi em đùa vui, nghịch ngợm với chú. Chính những chiếc vuốt đó là thứ vũ khí lợi hại của chú mà mỗi con chuột khi nhìn thấy phải kinh hoàng. Mỗi khi muốn chơi với em, chú lại dụi đầu vào tay em rồi lấy những cái vuốt ấy cào cào nhẹ vào bàn tay em. Chao ôi! Cái đuôi của chú mới dẻo làm sao! Chiếc đuôi như một cái dấu ngã, chẵng giấu vào đâu được. Hôm nào cũng vậy, chú ta cứ ngủ khí thế nhưng lũ chuột cũng chẳng dám ra quậy phá vì chú rất tinh, cũng có thể lũ chuột cảnh giác, nghĩ là Miu đang rình chúng đấy. Ban đêm, Miu ta mới đi làm cho chủ. Chú ta biết hết đường đi lối lại của bọn chuột. Không con chuột nào chạy thoát nếu chú đã phát hiện được. Có lần, em được chứng kiến nó bắt chuột ban ngày. Có lẽ, con chuột đó đói quá phải đi ăn trộm ban ngày. Chú Miu ngụy trang rất khéo, chú nằm khuất sau Cái chổi cạnh chân hòm chứa thóc. Một con chuột nhắt rất tinh ranh, mắt lấm lét, đi nhẹ nhàng đến định trèo lên hòm thóc để chui vào ăn thóc. Miu nằm yên như đang ngủ. Bỗng “chụp” một cái, chỉ nghe thấy

tiếng “chít” tuyệt vọng, Miu ta đã vồ gọn con môi trong móng vuốt của chú. Hả hê với chiến thắng của mình, Miu tha con chuột đó ra vườn. Chú nhã con chuột ra, lấy cái chân trước vờn đi vờn lại con chuột đó. Con chuột vội chạy đi nhưng chạy sao thoát. Thế rồi, chú ta ung dung ngồi chén hết con chuột nhắt. Mỗi lần chú bắt được chuột, em đều vuốt ve động viên chú. Đến bữa, em lại thường cho chú những miếng ăn ngon nhất. Miu tỏ vẻ sung sướng lắm.

Miu ăn rất ít, hàng ngày chú ta ăn không hết một bát cơm. Khi ăn, chú ta cư nhỏ nhẽ từng tí một. Đúng là “ăn như mèo”. Dù đói đến dâu, chú ta ăn cũng từ tốn, chẳng như con Vàng nhà em, cứ ăn hùng hục. Người ta cứ nói xấu về quan hệ của chó và mèo, nhưng con Miu nhà em lại rất thân với con Vàng. Ngày nào, chúng cũng chơi đùa với nhau mà không có xích mích gì cả.

Buổi sáng, khi nắng vàng trải khắp sân, Miu nằm duỗi dài bốn chân, mắt lim dìm, trông thật đáng yêu. Có lúc nó lại cho tay lên mặt cào cào, như là nó đang rửa mặt. Buổi tối, khi cả nhà ăn cơm xong, bao giờ Miu cũng tranh thủ ngồi vào lòng em nũng nịu.

Em rất quí Miu. Nó không chỉ là món quà kỉ niệm của bà ngoại tặng cho em mà nó còn là “dũng sĩ diệt chuột” của nhà em. Từ ngày có Miu, nhà em không còn lo lũ chuột quấy phá. Em sẽ chăm sóc Miu, chơi với Miu, yêu quý Miu như lời dặn của bà em khi bà tặng Miu cho em.

Những Bài Văn Mẫu Chọn Lọc.